Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha


Phan_5

Ông nói mà nó cứ thờ ra chả hiểu có ý nghĩa gì,tưởng lại được gấu ai dè....? Nhìn thấy nó ngu ngu hắn liền hiểu ra nó là người khôn ngu thất thường mà, liền đeo nhẫn vào tay nó. Ông chủ tiệm thấy thế thì gật gật đầu có vẻ hài lòng lắm.

-Vợ ơi? Đi về nào

Anh lôi nó một hơi đi. Nó như nhớ ra cái gì đó liền ngừng lại.Chìa tay ra.

-Gì vợ.

Hắn khoanh tay trước ngực nhìn nó.

-Trả nhẫn cho tôi

-Này à? Mơ đi cưng.

Hắn dơ tay , chỉ vào chiếc nhẫn đang chiếu lấp lánh. Mà công nhận nó được khắc tinh tế thật,không khác gì hàng cao cấp đâu nha.

-Nó là của tôi mà. Anh cần nó làm gì chứ.

-Thế cô trả con gấu đó cho tôi đi?

Hắn cười gian tà nhìn con gấu to trà bá mà nó ôm trong tay.

-Không…. Cái đó và cái này là của tôi.

-Cô hoang tưởng à? Tôi thích nó và nó là của tôi. Không phải cô cũng có đó sao?

Hắn nhìn chiếc nhẫn trên tay nó mà thầm cười. Nó cũng dơ lên nhìn chiếc nhẫn trong tay nó mà ngạc nhiên. Chã biết nó ở trên tay mình lúc nào.

Trước sự không cảnh giác của nó anh bước đến và....

-Trả gấu..gấu.. tôi đây

-Nếu vợ yêu bắt được chồng.

Nó chạy theo và dành lại. Hai người cứ nắm tay nắm chân nhau mà co mà dựt, làm mọi người xung quanh nhìn tụi nó chỉ biết bụm miệng cười cặp đôi trẻ con này.

-Ngọc Mai……….

Bỗng anh buông ra và chạy đi như đang tìm kiếm hình bóng ai đó. Rõ ràng hắn nhìn thấy Bảo Ngọc  nhưng sao giờ không thấy. Không lẽ là ảo giác.

Mà tại sao hắn phải quan tâm chứ? Không thể là cô ta được? Kẻ phản bội? Hắn bối rối trong cảm xúc trước một loạt người đi đi lại lại, mắt vẫn cố gắng tìm kiếm  trái tim hắn đang rĩ máu. Nỗi hận thù, căm phẩn ngự trị hắn lúc này.

-Anh sao vậy?

Nó lo lắng hỏi hắn.và cảm thấy sợ hãi trước con người trước mặt, hắn rất đáng sợ chưa bao giờ nó nhìn thấy sự lạnh lùng đến như vậy trên gương mặt hắn, lạnh hơn cả lúc hắn ở trường. Nó nhìn được sự yêu thương, khát khao và cả nỗi hận của hắn dành cho ai đó

-Không gì?

Hắn lấy lại bản chất do bản thân hắn tự tạo ra.Một thứ mặt nạ lanh lùng để che bớt cái bí mật trong hắn. Hắn bước từng bước, nó bước theo sau mà lòng đầy dấu chấm hỏi,Nó không hiểu cái hành động và gương mặt lúc nãy của hắn. Nó quen hắn cũng lâu nhưng chưa từng biết gì về hắn. Nó thật sự muốn biết nhiều nhiều hơn về hắn,muốn hắn chia sẽ cảm xúc với nó.

- Ngọc Mai là ai?

Nó ngừng lại nói nhí nhí, rồi lại bừng tỉnh ngỡ ngàng trước câu hỏi của nó, sau nó lại hỏi vậy?  Ngọc Mai là ai cũng có liên quan gì nó đâu? Sao lại cần quan tâm? Nó thờ người tự suy nghĩ về hành động của mình.

Hắn cũng khựng lại rồi quay lại nhìn nó, một ánh mắt vô cùng đau khổ,ánh mắt chứa nhìn tình cảm , mà không biết dành cho ai?

-À…có lẽ anh bị cô ta đá chứ gì?

Nó hết sức vô từ trước câu nói ngớ ngẩn của mình mà không biết câu nói đó vô tình đụng đến nổi đau của hắn.

-Liên  quan gì cô? Tôi không cho phép cô nhắc đến cái tên  Ngọc Mai trước mặt tôi.

Hắn quát nó.

-Anh có cần phải lớn tiếng thế không?

Nó quay mặt ra chỗ khác,với cụt tức nghẹn họng,’’ chỉ vì cái tên đó mà hắn lớn tiếng quát nó thật quá đáng mà,nó chỉ muốn quan tâm hắn thôi.Có gì sai chứ?’’

-Xin lỗi.

(M.n cho ý kiến..t/g sẽ ra chap đều đều nha.)

Chương 20

Hắn đưa nó về rồi phóng xe đi luôn không một câu chút nó ngủ ngon hay gọi nó vợ này vợ nọ ,khiến nó không biết tại sao có chút không được vui, vát cái mặt mâm vào nhà.Vừa vào tới thì đã nghe thấy tiếng cười sặc sụa của ai đó.

-À..mày về rồi à?

Nhỏ ngồi xem hoạt hình với Anh mà cười lên cười xuống

-Em gái yêu,đi chơi vui không?

Anh nhìn cô em gái yêu quý vừa mới đi chơi với thằng bạn chết bầm của mình về mà trêu nó.

-Vui con khĩ

Nó trù ụ mặt mài ngồi xuống tu hết ly sửa của nhỏ.

-Ai ăn hiếp mày,,tao cho nó gặp anh Diêm Vương đẹp trai luôn?

-Nói đi anh hai chém nó.

Nhỏ và anh múa đau múa kiếm trước mặt nó. Nhìn mặt đáng sợ kinh khủng(mặt gì mà kinh...mặt ngu muốn chết)

-Thiên Kỳ?

-Hã

Anh và Nhỏ mồm chữ O nhìn nó yểu xìu.

-Sao? Xử đi

Nó ngã lưng ra ghế, mệt mỏi.

-Thôi tao chịu.

-Ai chứ hắn thì anh bó tay

Nhỏ và anh bó toàn thân với cái tên ‘Thiên Kỳ’

-Sao lúc nãy hay lắm mà?

Nhỏ và anh cười trừ nhìn Nó mà thương hết sức.

-Hai người có cần dính chùm vậy không?

Nó mắt vẫn nhắm mà mỏ thì oa oa mắng cặp không biết điều này. Mới tỏ tình hồi chiều mà giờ đã dính nhau như thế đấy,làm nó nghĩ đến hắn mà tức,người ta ở cạch nhau hạnh phúc thấy sợ,còn nó và hắn đụng cái là không hết chuyện để cải. Haizzzz..

-Kệ anh/ tao.

Nhỏ và anh đồng thanh nói.

-Con Khỉ? À mà Ngọc Mai là ai? Anh hai.

Nó hơi tò mò,lại hiếu kì với cái tên đó. Nó nghĩ là anh hai nó sẽ biết được nhiều về chuyện này nên nó liều hỏi đại.

-Em nghe cái tên này ở đâu.

Anh hơi nheo mài nhìn đứa em gái mình hoài nghi.

-À….À… hắn vô tình nhắc đến….

Nó gãi gãi đầu nói nhí nhí,Nhỏ hiểu tính nó nên chỉ cười cười gian tà. ;;chắc là ghen đây'' nhỏ nghĩ

-Không ngờ Thiên Kỳ vẫn không quên được.

Anh buộc miệng nói làm nó ngơ người chả hiểu. ‘’chưa quên’’ là sao ta, rốt cuộc Ngọc Mai là ai? Có quan hệ gì với hắn chứ, là bạn gái hắn à? Mà sao hắn lại có gì đó hận cô ta? mà thật ra chuyện này là sao? Trong nó với muôn ngàn dấu chấm hỏi về hắn, giờ nó mới cảm nhận mình có gì đó lạ lạ với hắn,lại muốn biết nhiều chuyện riêng tư của hắn.Nó cũng chả hiểu mình đang làm gì.

-Đừng nói với tao mày yêu Thiên Kỳ nha?

Nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.

-Không dám đâu.

Nó mặt đỏ cả lên, ngại ngùng quay đi, nó không ngờ nhỏ bắt được suy nghĩ của nó.

-Thật? có cần tao giúp không em chồng.

-Mày mơ à? Không cần.

-Em có muốn biết chuyện giữa Ngọc Mai và Thiên Kỳ không?

Anh chen vào, hơi phân vân có nên nói cho nó biết toàn bộ quá khứ của Thiên Kỳ không? Anh lại sợ,sợ cái gì đó không rõ ràng , cứ mờ ảo chả biết anh đang sợ điều gì?

-Mày muốn biết thì đi mà hỏi hắn.

Nhỏ chu mỏ lên thách thức nó.

-Xí…..chả liên quan gì tao

Nó giận dỗi, dậm chân Rầm Rầm bước lên lầu. Nói thật nó rất muốn biết nhưng vì xỉ diện hảo của mình mà đành thôi vậy.(đã nhiều chuyện mà còn bầy đặt xỉ diện này nọ cơ)

-Sao em không cho anh nói?

Anh nhìn nhỏ, biết nãy nhỏ cố tình nói vậy để không cho anh nói chuyện của Thiên Kỳ cho nó biết,

-Em nghĩ tốt nhất nên cho nó tự tìm hiểu. Có lẽ Bảo Ngọc đã yêu Thiên Kỳ rồi.

Nhỏ cười dịu dàng trong lòng anh. Trải nghiệm sự ấm áp và an toàn khi được vòng tay của anh bao lấy. Nhỏ cảm thấy rất hạnh phúc

-Em đúng là nhiều chuyện mà.

Anh xoa xoa đầu nhỏ.

-XÍ…. À mà Ngọc Mai là ai vậy?

-Trời...bó tay với em.

@@@##$$$#$$$$......

Trong khi anh kể toàn bộ sự tích của hắn thì nó đã lăn ra giường mà ngủ như heo.Nhưng trong đầu nó vẫn cứ xuất hiện hình ảnh lúc chiều cùng hắn đi chơi rồi lại cái tên Ngọc Mai đó,làm nó nhắm rồi lại mở. Rồi tự độc thoại một mình trong bóng tôi.

Hắn thì sau khi về nhà, đồ đạc bị hắn hất, ném nằm lăn lốc dưới sàn nhà lạnh lẽo. Ngọc Mai cái tên mà hắn kinh tởm nhất. Lúc hắn cần nhất người bên cạnh thì cô ta bỏ rơi hắn. Hắn yêu cô ta hơn cả bản thân hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì? Không ngờ cuối cùng cô ta lại phản bội hắn đi theo người khác. Hai năm hai năm hắn đã phải tự sống tự vụt dậy,tự tạo cho mình con người lạnh lùng nhất có thể, thử hỏi bị người mình yêu nhất,tin tưởng nhất phản bội thì sẽ ra sao? Hắn chỉ biết rằng tình yêu và phụ nữ đối với hắn giờ chỉ là trò chơi . Thích thì đến không thích thì thôi, dù gì cũng là vui qua đường thôi mà. Chả quan trọng gì?

Chương 21

 

Buổi tối đó ở một quán bar có hai con người đang cãi nhau gì gì đó. Trong quán um xùm là nhạc và những đứa lẳng lơ nhảy như kiểu lươn bò trên thớt.

-Mày đừng làm quá.

Phương Linh nhấp nhấp ly rượu rồi thong thả nhìn Nhả Nhược đang tu ừng ực trai rượu.

-Mày không giúp thì thôi? Đừng nói nhiều.

-Kệ mày? Tốt nhất đừng làm quá, không thôi hậu quả gì mày biết rồi đó?

Phương Linh ôn tồn khuyên ngăn nhỏ bạn không biết lượn sức mình. Nếu để hai anh nhà ta biết Nhả Nhược có cái suy nghĩ ngu ngốc này thì cuộc đời nhỏ sẽ tiêu.

-Tao biết? không cần mày nhắc…….. Tại con Bảo Ngọc mà giờ trong mắt Minh Quân tao không còn chỗ đứng? Lại còn giám dụ dỗ anh Thiên kỳ,đúng  là loại đàn bà lẳng lơ.( Chị là tấm gương chứ đâu) Rồi tao sẽ cho nó biết tay.

Nhả Nhược  cười  lớn với ý định hoàn hảo của mình.

-Mày càng làm vậy Minh Quân càng ghét mày hơn?  Cái không thuộc về mình thì thôi đi?

Phương Linh hôm nay chã biết ăn phải giống gì cứ triết lý lôi co với Nhả Nhược làm cô ta có vẻ không được vui với những lời Phương Linh vừa nói.

-Tao không cần biết.

Nhả Nhược nói rồi ,đứng dậy đi một ra khỏi quán bar với sắc khí không mấy vui vẻ.

Trong con hẻm gần đấy, Nhả Nhược vô tình chạm phải một người ăn mặt khá thiếu vải, vì trời tối nên chả nhìn thấy được mặt mũi gì.

-Tôi sẽ giúp cô làm cho Bảo Ngọc biến mất ?

Người bí ẩn đó vô tình lên tiếng đề nghị Nhả Nhược.

-Cô là ai? Có quyền gì chứ?

Nhả Nhược vì có chút rượu nên lảo đảo muốn té.

-Không cần biết tôi là ai? Cô tưởng dựa vào bản thân cô sẽ làm được chuyện đó?chỉ có tôi mới có thể giúp được cô thôi Nhả Nhược

Cô ta cười lớn âm thanh vang vọng cả bầu trời.Trong giọng nói có chút gì đó đáng sợ. Nhả Nhược hơi đờ người''' tại sao cô ta biết tên minh? thật là một người kì lạ?'' Tuy hơi nghi ngờ nhưng có người giúp một tai thì còn gì bằng.

-Giúp thế nào?

-Chỉ cần nghe theo tôi.

-Được.

------------------------------

Sang hôm sau anh hai nó đã đi từ sớm để đón nhỏ đi học,còn nó thì nằm nướng trên giường đến gần 8h mới chịu lếch xác đến trường. Nó đã  suy nghĩ và quyết đinh phải khai thác  bằng được mối quan hệ giữa hắn và cái..cái…gì..gì..’’ Ngọc Mai’’gì gì đó

Nó đến trường cũng là lúc người ta học xong tiết 2,thế mà nó chả thấy hắn đâu, không hiểu sau hắn hôm nay mất tích, không thấy đi học,nó bất đầu cảm thấy lo lắng điều gì đó.Muốn hỏi anh hai nó, nhưng lại sợ nhỏ và anh chọc nên thôi luôn.

Ngày hôm đó nó như người mất hồn, không nói không cười, còn cái bàn dưới nhỏ và anh thì cười nói toe tét hết cải nhau lại âu yếm thấy mà ham.

-Mày không hỏi Thiên Kỳ đang ở đâu à?

Trên đường ra về nhỏ cố ý hỏi nó.

-Hắn ở đâu kệ hắn,chả liên quan gì tao.

Nó tung tăng trên đường bước từng bước nặng nhọc, mặt thì buồn hiu.

-Mày không biết giữ, mất chồng như chơi nha con

-Chồng con gì ở đây…điên

Nó bịch nổ tay chạy đi,nó biết nhỏ sẽ không để lỗ tai nó yên nên đàng chuồn vậy.

-Thiên Kỳ ở bar xx…ở bar xx đó  nha.

Nhỏ nói vọng theo, nó nghe thấy mà cứ giả vờ bịch chân bịt tay như thể” ta đây chả nghe gì hết nha’’

Nó không về nhà mà chạy nhanh đến quán bar nhỏ nói, hôm nay nó không được cải nhau với hắn, không được thấy hắn, nên thấy thiếu thiếu.Vừa vào bar nó đã nhìn thấy hắn trong phòng, đang ôm con đừi ươi nào đó, lại còn hôn hít, tay thì sờ soạt, (trời ạ có cần lộ liệu vậy không) nó nhìn thấy mà khó chịu cơn ghen nổi nên cuồn cuộn, nhanh chân chạy lại túm cổ nhỏ đó ra.

-Biến

Nó như tác nước lạnh vào mặt con đó,làm sắc mặt đáng sợ nhìn cô ta làm nhỏ sợ run cả người.

-Cô làm trò gì vậy?

-Có biến không?

Nó để ngoài tai lời hắn nói, dùng lời nói đe dọa nhìn cô ta, làm nhỏ sợ đơ họng không nói gì lặng lẽ bước vào ra ngoài.

-Nếu vậy cô thế cô ta.

Hắn  nói rồi kéo nó xuống,nó chưa kịp định hình thì ngã nhào vào người anh, muốn đứng dậy nhưng bị anh thô bạo hôn tới tấp, tay không ngừng làm những động tác sờ mó.

‘’Chát,chát”

-Anh thật quá đáng?

-Cô cũng như họ thôi đừng làm cao.

Nó đẩy hắn ra, tặng cho hắn nguyên cái tát thật đau, rồi bỏ đi.

Nước mặt nó rơi, nó không hiểu tại sao hắn lại trở nên đê tiện như vậy, nó thấy đau khi hắn đi so sánh nó với những đứa con gái lẳng lơ đó. Nó đau,đau ở tận sâu con tim, nó tự hỏi phải chăn nó đã sai khi nghĩ mình yêu anh. Nó chạy thật xa , tự nói không được khóc nhưng nước mắt cứ rơi,thứ chất mằn mặn mãi không ngừng.

Nó dừng lại cách quán bar không xa.Tự điều chỉnh cảm xúc của mình.

-Bảo Ngọc không được khóc, hắn không là gì của mày cả mất mớ gì phải rơi nước mắt gì cái tên sao chổi đó chứ.

Nó tự độc thoại tự cười một mình,chờ cho bản thân cảm thấy ổn, nó định quay về thì từ phía sau có ai đó bịch miệng nó lại , chỉ còn nghe tiếng ’ưm..ưm’’ rồi nó thiết đi.

--------------------------------------

Lúc nó chạy ra ngoài cũng là lúc nhỏ và anh tay trong tay đi vào quán bar,xem cái cặp rắc rối, không ai nhường ai này nhưng không nhờ lại nhìn thấy nó khóc chạy ra.

-Mày làm em gái tao hã?

Anh tức giận quát hắn,còn hắn thì coi ngồi uống rượu như không có chuyện gì xẩy ra.

-Thiên Kỳ.

Anh nắm cổ áo hắn, đôi mắt lửa giận nhìn con ngừơi trước mặt. đối với anh ai làm tổn thương nó thì sẽ không yên với anh kể cả hắn.

-Anh bình tĩnh đã.

Nhỏ cản hắn và anh ra, tuy có hơi không hài lòng về việc hắn làm nó khóc nhưng không thể để đánh nhau thế này.

-Tao biết mày còn nhớ đến  Ngọc Mai nhưng chuyện đã qua rồi mày không thể quên hay sao? Đừng vì con người đó mà làm tổn thương nó.

Anh nói trong bực tức, mắt không rời hắn.

-Em không hiểu nhiều về chuyện này? Nhưng em biết anh yêu nó và nó cũng yêu anh, vậy tại sao anh không cho nó cũng như cho anh một cơ hôi làm lại từ đầu.

Nhỏ xoáy sâu vào tâm tư của hắn,nhỏ biết điều bây giờ có thể làm cho nó là làm thức tỉnh hắn.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi chạy nhanh ra ngoài tìm nó.

-Bảo Ngọc…..Bảo..Ngọc…

Hắn chạy như điên. Hắn đã hiểu ra và quyết định cho bản thân mình một cơ hội, cho nó một tình yêu đẹp nhất trên đời này. Và hắn không thể sống thiếu nó.

Chương 22

 

Trong một căn nhà hoang ngoại thành, Nhả Nhược đang nhịp nhàng nâng ly rượu trên tay nhìn nó với nụ cười tà mị.

-Tiểu thư ả chưa tỉnh

Một con nhỏ phía sau Nhả Nhược lên tiếng khi đã quan sát kĩ nó, nó vẫn nhắm lìm đôi mắt không có biểu hiện gì gọi là sẽ thức.

-Xối nước cho cô ta tỉnh.

Sau câu nói của Nhả Nhược là một xô nước mát lạnh hiện diện trên gương mặt xinh tươi của nó.

Nó đang ngủ ngon trên chín tầng mây cao ngất ngưỡng, đang trò chuyện cùng trai đẹp( mê trai gớm) bỗng cảm thấy gì đó lành lạnh liền từ từ mở mắt ra.

-Tỉnh rồi à.?

Nó nhìn ngó xung quanh, giờ mắt nó chỉ nhìn thấy một màu đen có lẽ vì thuốc mê chưa hết tác dụng thì phải.

-Có cần phải thế này không?

Nó nhìn Nhả Nhược khinh bỉ, giờ nó chỉ cảm thấy đau khi bị sợi dây điên rồ bó chặt thế này.” Trời ạ!! Tội nghiệp bàn tay bé bỗng của mình”

-Không nói nhiều. Mày không được bám đuôi anh Minh Quân nửa.

Nhả Nhược vào luôn chủ đề chính, không lôi co với nó.

-Tư cách gì ra lệnh cho tao?

-Với loại đàn bà lẳng lơ , chuyên bám đích đàn ông như mày , tao có thừa tư cách

-Mày đang nói mày đấy à?

Nó thẩn thờ nói móc Nhả Nhược làm nhỏ quê với mấy đứa đàn em sau lưng.

Và hậu quả nó bị Nhả Nhược tác cho hai cái đau điến, máu từ khóe miệng tuôn ra.

-Chỉ có thế thôi?

Nó nhếch mép cười khinh thường Nhả Nhược, nó cảm nhận được vị tanh tanh của máu đang dồn vào miệng, thứ mùi khó chịu.

-Mày.. chết đến nơi còn láo, để tao xem mày còn lên mặt đến khi nào.

Nhả Nhược vừa điên vừa tức, nó đã như vậy mà còn không biết sợ lại giám vênh váo. Kèo theo câu nói là cái đạp thẳng thừng hạ cánh vào bụng nó.

Tít..Tít..tít..

Điện thoại Nhả Nhược vang lên, màng hình hiện diện một con số quen thuộc.

-ALô

-Làm theo kế hoạch, làm nó biến mất.

Đâu dây bên kia lên tiếng với giọng nói dứt khoác mang chất đe dọa không hề nhẹ.

Nhả Nhược chỉ cười đểu rồi cúp máy. Gì chứ ra lệnh cho Lâm Nhả Nhược này ư? Thật mất cười? Chả mắt gì cô phải làm theo.

-Mày sẽ biến mất? rồi Minh Quân là của tao..hahahhahha

-hahaha Mày tỉnh lại đi? Thật tội nghiệp cho mày Nhả Nhược à. Dù có làm gì thì mày cũng chả thay thế được tao.

Nó thêm mắm dậm muối, thách thức Nhả Nhược, ả ta nghe câu nói của nó mà máu dồn hết lên não.

-Mày….. sẽ hối hận.

-------------------------------------

Hắn, Anh và nhỏ điện mãi mà không thấy nó trả lời, sự lo lắng lẫn sợ hãi không đâu ùa đến. Ai nấy đều thấp thỏm không yên đã gần 1h sáng rồi mà không thấy nó đâu,không biết nó ngủ bờ ngủ bịt ở xó nào. Nhỏ đi ra đi vào phòng khách, hết lượn chỗ này đến chỗ khác làm ai cũng căng thẳng theo.

Tút..tút…

Nhỏ nhận được vài dòng tin nhắn ngắn ngủi từ một số lạ.

“ Bảo Ngọc đang ở XXX”

Nhỏ.anh và hắn tốc chạy như bay đến địa chỉ trên điện thoại,chỉ vài phút sau ba ngừời họ đã đến trước căn nhà hoang đó. Mùi máu,mùi vị tử thần lan tỏa khắp không gian yên ắng nơi đây, một thứ đáng sợ.

Rầm…Rầm…(lại liên hoàng cước chứ đâu)

-Bảo Ngọc

Nhỏ đá văng cách cửa xông vào, làm mấy người bên trong hú hồn hú vía,khi không lại có một âm thanh phát lên.

-Anh Quân.

Nhả Nhược đơ người trước sự có mặt đột ngột của anh. “sao anh lại đến đây, phải làm sao đây”?

-Cô biết mình đang làm gì không hả?

Anh tức giận quát to,khi thấy cô em gái bé nhỏ của mình mặt mày máu me nhể nhải, bị trói trên ghế.

-Em..emmm…

-Câm mồm lại? 

Hắn không còn bình tỉnh để đứng nói chuyện với loại người như Nhả Nhược, Hắn bước dần lại chỗ nó, sát khí nghi ngút như con sói khát máu thèm thịt người. Cảm thấy đau, giờ hắn thấy tim mình đau rất đau, không phải tại hắn vô tâm thì nó đã không bị như thế này, lỗi chỉ tại bản thân hắn.

Thế là cuộc ẩu đã tay chân xuất hiện, mọi thứ rối mù hết cả lên, hắn thì bực mình gặp ai nhào vào là chém tất không cần biết đó là ai.

-Thiên Kỳ bảo vệ Bảo Ngọc

Anh vừa binh bốp vừa oaoa cái mồm nhắc nhở hắn phải coi trừng đứa con nít tên Bảo Ngọc chớ để nó đi lạc.

-Có thuốc nổ … CHẠY MAU..

Từ bên ngoài một giọng con gái vang lên, nó nghe rất quen nhưng không biết là ai. Mọi ngươi thì ùa ra gẫm đạp nên nhau mà chạy.

-Bảo Ngọc…

-Anh mau chạy đi..kệ tôi

-Anh sẽ bảo vệ em

Hắn nhìn nó,tay thì cố gắng rở trói.

-Không cần..anh đi đi… anh có phải đầu heo không vậy?

-Đầu heo em,,có yên không?

-Anh mới là heo

(Bó tay giờ này còn heo với chả lợn)

Hắn nắm lấy tay nó cùng chạy ra ngoài nhưng sau đó vì rối loạn bàn tay nó đã rời khỏi hắn. Cứ như một điềm báo trước giữa nó và hắn

Rầm..Rầm….

Một tiếng nổ lớn vang lên, đám cháy cuồng cuộn lấp đầy màng đêm. Với bao nhiêu mùi tanh tươm của máu.

-Bảo Ngọc…Bảo Ngọc đâu?

Anh và Nhỏ chạy lại chỗ hắn, thì chả thấy nó đâu

-Mày là thằng tồi.

-Dừng lại đi, có thể Bảo Ngọc đã ra rồi, chia nhau ra tìm đi.

Nhỏ quát to, nước mắt vẫn rơi, nhỏ cầu mong nó vẫn bình an ra khỏi cái nơi đó. Hắn thì bị anh đấm một đấm, ngồi thờ dưới đất. Nước mặt hắn không tự chủ mà rơi, hắn khóc, hắn thật khóc cho nó ư? Đau,đau ngẹt thở, hắn giờ mới biết nó quan trọng đối với hắn như thế nào?

-Bảo Ngọc…Bảo Ngọc,… em đừng xảy ra chuyện gì.

Ngọn lửa vẫn cứ thế mà cháy, cháy tự nhiên, cháy như thể muốn trở thành bá chủ thế giới.

Hắn điên cuồng chạy khắp ngọn lửa, mong tìm thấy hình bóng quen thuộc, mong nhìn thấy nụ cười của nó mỗi ngày.

Chương 23

 

Hắn đi đến đâu đều mang vẻ mặt sát người, gặp ai cản trở hắn là hắn đánh tới tấp không cần biết điều gì. Chỉ biết rằng hắn đang rất rối khi không tìm thấy hình bóng bé nhỏ của nó.

-Thiên Kỳ…Thiên Kỳ..

Một giọng nói quen thuộc, có chút  nghẹn ngào vang lên từ sau lưng hắn, hắn quay lại thì thấy hình dáng gầy yếu của nó. Hắn chưa kịp làm gì nó đã chạy tới ôm lấy cổ anh mà khóc nức nở.

-Em s..ợ…. sợ lắm…. sợ không thể nhìn thấy anh nữa,,hixhix,,

Hắn ôm chặt lấy nó, sợ đây chỉ là một giấc mơ, hắn không muốn khi buông tay nó sẽ biến mất

-Anh sẽ bảo vệ em.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .